Tiếng nói cất lên từ phía sau
lưng khiến nàng giật mình quay lại. Ngẩng đầu lên, mắt nàng chạm vào một khuôn mặt
non choẹt, bầu bỉnh, dễ thương như…con gái. Nàng hơi nhếch mép:
- Tùy thôi!
Cậu bé bối rối gãi đầu:
-
Tại quán đông quá! Mà chị thì ngồi có một mình…
“Một mình” – Tự dưng nàng thấy
hơi nghèn nghẹn. Đã bao năm qua, tối thứ bảy nào nàng cũng ngồi đây một mình
như một thói quen - đúng hơn là một nhu cầu và ngước nhìn lên sân khấu trên
kia, nơi hằng đêm, anh vẫn chơi những bản tình ca mà nàng yêu như chính con
người anh vậy…
Cậu bé vẫn ríu rít:
- Anh nhạc công cũ đã lấy vợ và chuyển vào Nam sinh sống
rồi!Từ hôm nay, em sẽ thay anh ấy chơi nhạc ở đây vào mỗi tối thứ bảy.
Bây giờ nàng mới chú ý đến cây
ghi ta cậu ta khoác bên mình. Ánh mắt nàng dịu lại một chút:
- Cậu có thích Ngô Thụy Miên
không? – Nàng không ý thức được tại sao mình lại buột ra câu hỏi đó.
Cậu bé reo lên:
- Thần tượng âm nhạc của em đấy!
Rồi cậu ta hào hứng hẳn lên:
- Em đàn và hát tặng chị “Niệm khúc cuối” nhé!
Nói rồi không đợi nàng gật đầu, cậu
ta tiến lên sân khấu, kéo ghế ngồi và bắt đầu lướt trên những phím đàn:
“ Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến
cuối cuộc đời…”
***
Hôm nay, quán không đông nhưng cậu
ta vẫn ngồi cùng nàng vào lúc nghỉ giải lao. Nhìn li cà phê đen của nàng, cậu
ta tủm tỉm cười. Có lẽ cậu ta thấy lạ khi con gái lại uống cà phê, mà lại là cà
phê đen và uống một mình nữa!
- Cười gì? - Nàng cau mày.
- Chị cũng thích Ngô Thụy Miên, đúng không?
Nàng mỉm cười thay cho cái gật đầu.
- Vì sao vậy? – Cậu ta tò mò.
Nàng nghiêm nét mặt lại:
- Trẻ con biết gì mà hỏi.
Cậu bé rùng mình, nhún vai, cười
bẽn lẽn như kẻ biết lỗi làm nàng phải phì cười. Lâu lắm rồi, nàng mới lại cười
sảng khoái như vậy
***
Nàng vừa trải qua một cú sốc tình
cảm lớn. Một người đàn ông đã rời khỏi cuộc đời nàng. Người đàn ông không phải
là người yêu nhưng đã luôn ở bên cạnh nàng suốt bao năm qua, người mà mỗi sáng
mai nhắn tin đánh thức nàng dậy, mỗi tối gọi điện chúc nàng ngủ ngon... Người mà
nàng có thể huyên thuyên mọi thứ chuyện trên đời, có thể gục đầu mà khóc ấm ức
khi giận mẹ, cãi nhau với cô bạn thân... Người chẳng là gì của nàng cả, nhưng
nàng vẫn thích thú và hạnh phúc khi mỗi tối thứ bảy, tại quá cà phê này, được
anh đàn và hát tặng những câu ca đầy thiết
tha, đau đáu:
“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối
cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.”
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.”
Anh chính là nhạc công của
cà phê “Cát xưa”, hàng tuần vào tối thứ bảy nàng vẫn thường đến đây.
Sau khi anh lấy vợ và chuyển vào
Nam sinh sống nàng cũng lấy chồng, tình cờ và nhanh đến nỗi cô bạn thân của
nàng cứ tròn mắt, há hốc mồm khi nhận được thiệp mời và rồi giận dỗi vùng vằng
bỏ đi vì:“Tao không đồng ý mày quyết định vội vàng như vậy”
Nàng không hề biết rằng nàng sẽ
phải trả giá quá đắt cho sự vội vàng của mình. Cho đến giờ, nàng mới hiểu sự lệch
pha trong tâm hồn con người mà cứ phải sống cùng nhau kinh khủng còn hơn yêu nhau mà để mất nhau.
Một tháng sau ngày cưới, tối thứ
bảy, chồng nàng không về, nàng lại đến quán cũ. Quán vắng hơn một chút và có vẻ
như trầm mặc hơn khi chủ quán cho treo mấy bức tranh thơ thư pháp trên bức vách
được đan bằng tre bên cạnh chậu hoa sen đất nở những bông nhỏ xíu.
Cậu bé thấy nàng ngồi xuống chiếc
bàn cũ, gọi li đen đá không đường thì ào tới reo lên:
- Ôi! Chị! Lâu quá rồi! Em nhớ chị quá!
Đôi mắt cậu bé nhìn nàng đằm thắm
khiến nàng thấy thẹn thùng, bất giác hai má nàng đỏ ửng lên. Nàng nhoẽn cười.
- Chị gầy đi đấy!- Cậu bé bỗng trở nên nghiêm nghị.
Nàng lại mỉm cười, nhưng nụ cười
ngân ngấn nước. Gặp nụ cười ấy, cậu bé bất chợt im lặng. Lát sau, cậu bảo:
Em đàn lại bản “Niệm khúc cuối”
cho chị nghe nhé!
Nàng lặng lẽ gật đầu. Tối hôm đó,
lần đầu tiên nàng khóc khi nghe bản nhạc này.
***
- Chị có chuyện gì buồn phải không? Kể cho em nghe đi.
- Con nít biết gì mà tò mò.
- Sao chị cứ coi em là con nít thế nhỉ? Em 23 rồi đấy !
Nàng bật cười. “Ừ, 23 đâu còn là
con nít, chỉ thua nàng có 5 tuổi thôi mà!”
Cậu bé ngúng nguẩy:
- Em lớn rồi đấy! Em biết yêu rồi!
Nàng không nói, nàng nhìn cậu bé
và bất chợt giật mình: hình như hôm nay cậu bé có gì đó khác hẳn. À, hóa ra là
hàng ria mép lún phún cố tình không chịu cạo làm cho khuôn mặt có vẻ già dặn
hơn. Nàng phì cười:
- Rõ là ….
***
Sinh nhật nàng 28 tuổi, nàng nhận được một bó hoa hồng to
đùng và một tấm bưu thiếp rất đẹp. Mở ra, nàng ngạc nhiên vô cùng khi đập vào mắt
nàng là bài thơ “Em bỏ chồng về với tôi không?” của Đồng Đức Bốn. Nhìn nét chữ
nghiêng nghiêng nắn nót, nàng nhận ngay ra chữ cậu bé chơi đàn trong
quán “Cát xưa” vì có lần cậu ta ghi địa chỉ và số điện thoại cho nàng. Máu nàng
dồn lên trên mặt. Mặt nàng đỏ gay như say rượu. “Thằng bé này láo thật, dám đùa
dỡn với mình sao?”. Nhưng khi gấp bài thơ lại, tự dưng một cảm giác ngọt ngào
len vào trái tim của nàng. Nàng mỉm cười vu vơ.
Thế nhưng, ngay sau đó, nàng phóng xe như bay đến quán cà
phê. Hôm ấy là thứ bảy, cậu bé đang chơi nhạc ở đó. Nàng lao vào, ấn cả bó hoa
và tấm thiệp vào tay cậu trước sự chứng kiến của bao người. Cậu bé không kịp phản
ứng gì thì nàng đã tất tả quay ra, cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn theo…
***
“Chị!
Em yêu chị, yêu thật sự, yêu từ ngày đầu tiên gặp chị khi chị
hỏi em có thích Ngô Thụy Miên không?
…..
Vẻ đẹp dịu dàng và yếu đuối, sự cô đơn của chị khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng muốn chở che cho chị. Và em cũng thế!
....
Vẻ đẹp dịu dàng và yếu đuối, sự cô đơn của chị khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng muốn chở che cho chị. Và em cũng thế!
....
Em đã lặng lẽ theo chị và biết tất cả những gì thuộc về cuộc
sống của chị. Em vui khi thấy chị cười, đau đớn khi thấy chị khóc…Giá như em có
thể lau đi những giọt nước mắt trong tâm hồn chị…
…Nhưng em biết, chị không thể, em cũng không thể…
Muộn rồi, phải không chị ơi!...”
...
Nước mắt tràn lên trên khuôn mặt, rơi qua kẽ tay nàng …
Đúng, nàng không thể, cậu ấy cũng không thể bởi đơn giản vô
cùng nàng đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, dù nó không ra đời từ tình
yêu, nhưng nó cần và có quyền có một gia đình hoàn chỉnh.
Từ đó, nàng không bao giờ trở lại “Cát xưa”!
MECGHI
Muộn là tên entry_sớm là tui...
Trả lờiXóaLươm TEMMMMMMMMMMMM
Đúng là nhà báo, nhanh chân thật
XóaThay mặt chủ quán, mời cậu bé đi chổ khác làm vì quán tui mất khách: chị ko bao giờ tới đó nữa! hihi
Trả lờiXóaHi hi, chí lí
XóaAnh đến trễ lượm TEM ĐỒNG hiii
Trả lờiXóaNgủ ngon em nhé, anh thăm em !
Em cảm ơn anh. Cho anh cả ba tem vì sự nhiệt tình này!
XóaĐúng là chuyện tình cảm rất khó nói, khó đoán và ko thể lường cái kết cuộc. Câu chuyện trên cũng vậy, ai dè đâu cậu bé như thế, nhưng chị gái ấy cũng đã "bản lỉnh" khi đưa ra quyết định đó chứ.
Trả lờiXóaCó lẽ đúng! Trong trường hợp này, không có cách nào tốt hơn, phải không anh?
XóaAnh xin cái tem đồng nhé!
Trả lờiXóaHi hi, lêu lêu.
XóaHaizaaaaaaaaaa! Máy tính chậm qua, cứ chạy ì ì, đến ki comment hiện ra thì đã chẳng còn đồng nữa!
Trả lờiXóaThôi, em đến cho tem vàng luôn này!
XóaCái gì vội vàng, thiếu suy xét cũng đều không tốt. Nhất là một quyết định cho cả cuộc đời! Merghi viết hay lắm!
Trả lờiXóaKHoản này em nhất trí với anh Thanh Thước đấy ạ. Nhưng đã muộn há
XóaEm cũng đồng ý nữa nè
XóaSai thì làm lại có sao đâu
Trả lờiXóaNếu không năm tháng sẽ đớn đau
Tình yêu biển rộng không biên giới
Là cả niềm tin, phép nhiệm màu....
Khá lãng mạn !
Trả lờiXóaCảm ơn anh đã nhận xét . Tối vui anh nhé!
XóaCứ nghĩ truyện chỉ có trong mơ nhưng thật sự nó cũng đang diễn ra hàng ngày ngoài đời đấy Meghi nhỉ???? Lãng mạn và đáng yêu lắm. Một ngày cuối tuần vui nhiều nhé
Trả lờiXóaDạ, chuyện thật ,chỉ có các chi tiết là có hư cấu cho phù hợp với truyện thôi chị à!
XóaĐúng là Niệm khúc cuối!
Trả lờiXóaĐúng là "Niệm khúc cuối" anh à
XóaTruyện hay quá, em ạ. Anh đọc và thấy yêu, thấy ghét các nhân vật trong truỵen, điều đó chứng tỏ em đã viết rất thành công. Anh thấy thương cho cái ông bố của cái sinh linh bé bỏng! Nhân vật ây thấp thoáng sau cốt truyện. Thực ra anh ấy chỉ là là nhân vật bị "chị" vơ vội vơ vàng để trả thù người tình đi lấy vợ! LonelyMan chẳng thích "chị" ấy tý nào! Người tình của chị ấy lấy vợ và bỏ vào Nam sinh sống là phải thôi.
Trả lờiXóaAnh đừng ghét cô ấy, cô ấy tội nghiệp lắm rùi, hu hu
XóaBài viết hay đấy, chúc cậucuối tuần vui vẻ.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn.Bạn cũng thế nha!
XóaChúc em cuối tuần vui nhé !
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh nhé! , thông gia !
XóaSao chị gọi điện cho em toàn "được" nghe nhạc thế?
Trả lờiXóalão vào thấy chị viết hay thật. lão đọc nhẩn nha như đang uống cà phê vậy, từng chút buốt xót thấm vào trái tim lão. ước gì lão cũng gọi tên những khắc khoải của mình giống như chị. cảm ơn vì lão đã có những phút lắng lòng
Trả lờiXóaCảm ơn Lão vì đã có những chia sẻ chân thành như vậy . Chúc lão một ngày thật bình an
XóaBài viết rất hay, như lột tả hết cái tréo nghoe của cuộc đời, chúc bạn buổi tối ấm áp hạnh phúc.
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh nhiều. Chúc anh ngày mới ấm áp
XóaUi...
Trả lờiXóaThiệt bùn...bùn wá...Huhuhu.
Đừng khóc, em không dỗ được đâu
XóaBỏ lại bộn bề để hè này về với tớ không???
Trả lờiXóaTớ sẽ thu xếp!
XóaCho em xin một vé, về thương yêu!
XóaEm sẽ đi cùng chị chứ!
XóaBài viết thú vị, lột tả được hết ngóc ngách sự đời đó em.
Trả lờiXóaChúc em tuần mới nhiều may mắn và hạnh phúc
Cảm ơn anh nhiều!Chúc canh một sáng an lành anh nhé!
XóaChúc em ngủ ngon,anh sang thăm em !
Trả lờiXóaEm cảm ơn đồng hương nhé! Hẹn gặp anh ở quê nhà
XóaCâu chuyện đọc xong cứ muốn đọc đi đọc lại và có gì đó cứ day dứt lạ M ạ
Trả lờiXóaCảm ơn anh đã day dứt cùng em
XóaTa vẫn yêu , yêu một hình bóng , một nụ cười , một ánh mắt hay lời nói mà nó đã ăn sâu vào tận trong ta , dù biết rằng ...Muộn .
Trả lờiXóaAnh viết hay quá anh trai ơi!
XóaNắng lên rồi , mệt quá thôi ! Ngồi mà buồn ngủ quá !
Trả lờiXóaĐọc bài viết của cháu thấy ..." Muộn màng rồi phải không em " ?
Cùng tâm trạng, phải không cô?
XóaMình thích bài thơ của Đồng Đức Bốn. nhưng mình không tin Đàn ông... hihi
Trả lờiXóaMG cho nhân vật xử lý thật sáng suốt!
Cảm ơn chị đã đồng cảm với nhân vật và với MECGHI
XóaTrong tất cả các cuộc chơi thuộc về "Tình ái" Người phụ nữ được ít nhất và chịu thiệt thòi nhiều nhất ! Và Người Phụ nữ bao giờ cũng phải chịu thiệt ! Nếu không cẩn thận sẽ mất nhiều mà chẳng được gì !
Trả lờiXóaVâng , và phụ nữ mất nhiều là bởi vì đàn ông đã nhẫn tâm lấy đi của họ...
XóaLB sang thăm fan của Ngô Thụy Miên nè, hì..., MG tết có vui k? Ngày mới ngọt ngào.
Trả lờiXóaVâng, cảm ơn anh, Chúc anh một chiều an lành!
Xóalạy cậu lạy mợ cho con xin ngắm cái etry mới đê
Trả lờiXóaLàm sao mà viết nhanh như thế được anh. Phải có cảm hứng mà
XóaTài năng viết chuyện ngắn của mecchi ở đây mà ai cứ đi tìm mãi....
Trả lờiXóaAnh cứ nói quá đi, làm em ngượng quá!
XóaAnh đọc một lèo, không ngưng nghĩ, hết rồi mà cứ.. ngẫn ngơ cho .. nàng
Trả lờiXóaThương Nàng không anh?
XóaBài viết hay đầy tâm trạng,rất thực và rất đời. Cám ơn bạn nhé hình như mình tìm thấy mình trong đó.
Trả lờiXóaAi đó tìm thấy mình trong tác phẩm của mình là Mec vui lắm rồi
XóaLý do người ta yêu nhau chỉ có một nhưng lý do người ta xa nhau lại vô vàn.
Trả lờiXóaNgười ta ko định nghĩa được tại sao lại yêu nhau
- chỉ đơn giản là cảm xúc
- thì lại càng khó để giải đáp được tại sao tình cảm ấy chợt vơi đi như nó chưa từng có thể vơi đi. Có thể những giọt nước mắt và sự mong chờ không hồi đáp làm cho người ta trở nên e dè và cảm thấy không thể quá trông chờ, dựa dẫm và dần lùi lại vào bức tường để bảo vệ lấy trái tim của mình
Cảm ơn chị rất nhiều, vì đã hiểu
XóaNầng thích NTM nên nàng mới viết được những dòng sâu lắng đến thế. Ta đọc mà thấy buồn buồn. Nhưng cuộc đời mà nàng, có nhiều điều k như mong muốn nàng nhỉ? Chúc nàng có những tác phẩm thật hay, đi vào lòng người như thế, Mec nhé, cuối tuần thật vui.
Trả lờiXóaKhi ta yêu cái gì đó, ta sẽ sống toàn tâm toàn ý với nó , nàng yêu à!
Xóachuyện mà y như đời thường, mọi cái ẩn khuất bị em lôi ra hết, tuyệt vời.Chúc em buổi chiều thật ấm áp
Trả lờiXóaCảm ơn anh đã khen. Chúc anh luôn vui anh nhé!
XóaBài viết của em thật hay, tinh tế và sâu lắng, chân chất tình người, tình yêu và cả những nỗi đau, anh không dám nói gì nhiều vì sợ có những điều nhạy cảm với những ai cảm nhận được nó... Lâu nay ít khi lên Blog vì dức khoẻ MECGHI à. Chúc em sức khoẻ và luôn bình an.
Trả lờiXóaDạo này em cũng ít lên blog hơn anh à . Chúc anh nhanh khỏe nhé!
XóaNhững mối tình dang dở, những cảm xúc trọn vẹn của những gì còn dang dở...
Trả lờiXóaKhi buồn, em vẫn thích đọc truyện ngắn chị viết và bao giờ cũng thấy mình ướt át lắm!
Chị chỉ viết truyện ngắn khi thực sự có cảm xúc thôi em à!
XóaThứ bảy vui vẻ nhé Mec!
Trả lờiXóaEm cảm ơn chị nhiều! Giai đoạn này em bận rộn quá, đôi khi lơ đãng, quên cả chị...
XóaSự lãng mạn, ướt át trong một trái tim quá nhân hậu của nàng... câu chuyện như một bản nhạc du dương du dương mà tha thiết...
Trả lờiXóaYêu không hả chị?
Xóatình yêu là gì hở bạn?
Trả lờiXóasao luôn buồn và nước mắt cứ tuông rơi....
Đó chính là tình yêu mà...
XóaTối nhiều niềm vui và hạnh phúc em nhé
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh rất nhiều!
XóaEm sẽ mãi là mưa bóng mây
Trả lờiXóaĐể được rớt xuống trong giây phút
Để lại ra đi không từ biệt
Để vương buồn sau lời chia tay.
♥
Vâng, em sẽ lag Mưa bóng mây...
XóaChị iu, tìm ra chị rồi nhé! Chào mừng em quay lại với blog đi nào! Hihi
Trả lờiXóaChị qua ngay đây, yêu à
Xóa