Đó là những sáng mưa vội vã như chẳng kịp giật mình kéo áo sau hơi thở khe khẽ lạnh. Tôi phiêu bạt trên những con đường khi những hạt mưa to đập xối xả vào mặt. Sáng nay lại một cơn mưa về không báo trước…Mưa của lòng tôi xốn xang những nỗi buồn khiến tôi không còn biết ánh mặt trời lúc nào sẽ về lại sau cơn mưa.
Người đàn ông lý tưởng của tôi – Anh vẫn trần trụi trên con đường tình thẳng tắp và đơn độc, không có tôi và cũng chẳng còn có một ai nữa. Nỗi cô đơn của người đàn ông và người đàn bà đi tìm một lẽ hạnh phúc riêng cho mình thật quá chông chênh. Chông chênh như nụ cười gượng gạo, như cái vuốt tóc lạo xạo sau lưng mà chẳng thể biết nụ cười sẽ tắt mãi sau mùa nắng. Đó là lúc tôi và anh không đợi đón bình minh mà lặng lẽ tìm đến những góc tối, vỡ òa trong những giọt chát đầu môi và những tiếng nấc không thành lời…
Có một nỗi nhớ mạnh mẽ đang ngự trị trong tôi như cơn bão lòng không thể ngủ yên khi đêm trở mình đơn độc. Tôi thấy vây quanh mình là hình hài bóng tối, tôi khỏa lấp nỗi nhớ nhung bằng những tiếng thở dài sai lạc. Tôi luôn nghĩ về người đàn ông của mình như một sự tôn thờ không điều kiện. Tôi nhớ anh giữa những mùa mưa không dứt. Tôi khóc vì nhớ…những giọt nức nở chìm trong làn mưa…
Sự quạnh quẽ khiến tôi thấy chữ tình rơi rớt trên con đường trắng nước, khi mưa cuốn trôi tôi chẳng kịp tìm lại dấu vết. Xa anh, những cơn mưa dăng dẳng càng đến nhiều…
Tôi khép lại cuộc sống như bản du ca lan man không điểm dừng, làm gì đây khi thuyền sẽ mãi không bao giờ cập bến nữa. Người đàn ông tôi mong đợi – Những gì tôi có thể cho anh là những tiếng thở dài, đôi mắt đỏ hoe và những nỗi buồn vô định. Đã hơn một lần tôi muốn ngủ mãi trong giấc mơ có anh hiện hữu trong cuộc đời khi ngoài kia con lắc đồng hồ chạy đua cùng nỗi nhớ.
Đó là khi tôi phải trở về…
Nỗi cô đơn đổ đầy vào tim tôi rồi chảy thành giọt đắng. Lẽ nào làm người phải lầm lạc?
Người đàn ông của tôi ơi! Tôi gọi anh bằng tên một cuộc yêu hoang lạc, bão lũ sau mùa mưa…Lẽ nào anh ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời …
P/S: Tạm biệt mọi người, tạm biệt anh và những giấc mơ đi lạc. Tôi trở về nơi tôi…
Mecghi
Người đàn ông lý tưởng của tôi – Anh vẫn trần trụi trên con đường tình thẳng tắp và đơn độc, không có tôi và cũng chẳng còn có một ai nữa. Nỗi cô đơn của người đàn ông và người đàn bà đi tìm một lẽ hạnh phúc riêng cho mình thật quá chông chênh. Chông chênh như nụ cười gượng gạo, như cái vuốt tóc lạo xạo sau lưng mà chẳng thể biết nụ cười sẽ tắt mãi sau mùa nắng. Đó là lúc tôi và anh không đợi đón bình minh mà lặng lẽ tìm đến những góc tối, vỡ òa trong những giọt chát đầu môi và những tiếng nấc không thành lời…
Có một nỗi nhớ mạnh mẽ đang ngự trị trong tôi như cơn bão lòng không thể ngủ yên khi đêm trở mình đơn độc. Tôi thấy vây quanh mình là hình hài bóng tối, tôi khỏa lấp nỗi nhớ nhung bằng những tiếng thở dài sai lạc. Tôi luôn nghĩ về người đàn ông của mình như một sự tôn thờ không điều kiện. Tôi nhớ anh giữa những mùa mưa không dứt. Tôi khóc vì nhớ…những giọt nức nở chìm trong làn mưa…
Sự quạnh quẽ khiến tôi thấy chữ tình rơi rớt trên con đường trắng nước, khi mưa cuốn trôi tôi chẳng kịp tìm lại dấu vết. Xa anh, những cơn mưa dăng dẳng càng đến nhiều…
Tôi khép lại cuộc sống như bản du ca lan man không điểm dừng, làm gì đây khi thuyền sẽ mãi không bao giờ cập bến nữa. Người đàn ông tôi mong đợi – Những gì tôi có thể cho anh là những tiếng thở dài, đôi mắt đỏ hoe và những nỗi buồn vô định. Đã hơn một lần tôi muốn ngủ mãi trong giấc mơ có anh hiện hữu trong cuộc đời khi ngoài kia con lắc đồng hồ chạy đua cùng nỗi nhớ.
Đó là khi tôi phải trở về…
Nỗi cô đơn đổ đầy vào tim tôi rồi chảy thành giọt đắng. Lẽ nào làm người phải lầm lạc?
Người đàn ông của tôi ơi! Tôi gọi anh bằng tên một cuộc yêu hoang lạc, bão lũ sau mùa mưa…Lẽ nào anh ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời …
P/S: Tạm biệt mọi người, tạm biệt anh và những giấc mơ đi lạc. Tôi trở về nơi tôi…
Mecghi
Nàng, ta đọc mà cứ khóc mãi, khóc ròng, chợt nỗi buồn òa về, nỗi đau nhói nơi thềm ngực. Cái cảm giác nhớ thương một ng chẳng phải của mình, luôn làm ta đau. Ta uống từng lời này của nàng vào, và cất cho riêng ta, cho những đêm miệt mài nỗi nhớ, đi hoang...
Trả lờiXóaNàng đừng khóc. Phải học cách cười trước nỗi buồn nàng ạ . Mạnh mẽ lên
XóaNàng, cứ về lại nơi này, lại thấy lòng chùng xuống... Ta cười nhiều rồi, mà vẫn thấy trống rỗng...
XóaMừng chị đã về với ngôi nhà yên bình này! :)
Trả lờiXóacảm ơn em, về đây, bình yên hơn em à
XóaĐang viết tiểu thuyết...sao ?
Trả lờiXóaSự thật mà cô
XóaLại viết tiểu thuyết...rồi.
Trả lờiXóaTiểu thuyết viết từ trái tim , những dòng đầy cảm xúc chân thành. Mừng em trở lại với ngôi nhà ấm áp đầy thân thương này
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh. Đây không phải là tiểu thuyết mà là câu chuyện cuộc đời anh ạ
XóaCâu tuyện cuộc đời viết hay hơn cả tiểu thuyết. Từ đáy tim chứa đựng cảm xúc rất chân thành. '
Xóavì câu chuyện cuộc đời đẹp và buồn hơn tiểu thuyết anh ạ
XóaRồi một ngày thuyền sẽ cập bến mới...
Trả lờiXóachẳng có bờ bến nào nữa đâu chị à
XóaMec à, nghe như có chút tuổi phận đời người, rưng rưng đến phát khóc nè...
Trả lờiXóaKhi viết những dòng này , em cũng khóc chị à
XóaChào mừng chị đã về nhà ^^
Trả lờiXóacảm ơn em, ước gì trở lại hồi blog yahoo
XóaMec, đã về đây rồi thì đừng có bỏ đi nữa thế chứ.
Trả lờiXóamấy hôm nay k tài nào vào đc đây nàng ạ
Trả lờiXóaKhóc đi. Cho vơi hết nỗi niềm, rồi ta lại gạt hết ưu phiền mà mĩm cười trước rạng sáng bình minh hôm sau. Mec Nhé!
Trả lờiXóaHB đã làm bạn với Mec từ hồi YH nhưng có lẽ lâu lắm rồi không giao lưu nên...không chừng Mec đã quên mất HB.
Dẫu sao hôm nay lại sang thăm Mec và đọc hết những nỗi lòng rắc trên con chữ mà nghe ngậm ngùi thân phận Mec à!
cảm ơn đã đồng hành cùng Mec trong thời gian qua
XóaE nhớ Blog, e cũng nhớ Chị !
Trả lờiXóachị nhớ blog yahoo
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa